Thành lập từ năm 2017, The Flob gồm 6 thành viên: Gia Lộc (vocalist), Minh Tân (drummer), Hồ Nam (guitarist), Gia Kiệt (guitarist), Duy An (keyboardist) và Quang Chiến (bassist). Theo đuổi rock nhưng không giới hạn mình trong một khung thể loại, The Flob không ngừng thử nghiệm, pha trộn chất liệu: từ giao hưởng, pop đến EDM, tạo nên những sản phẩm lớp lang và giàu cảm xúc.
Năm 2024, The Flob ra mắt album đầu tay “Trời Đánh Tránh Ta – Ta Va Trúng Người”, ghi dấu ấn với phong cách nghệ thuật giàu tính tự sự, táo bạo trong tư duy và đậm chất thử nghiệm.
Lần đầu tiên biểu diễn cùng dàn nhạc giao hưởng tại CAM Gala Concert, The Flob không chỉ mang đến một màn kết hợp độc đáo giữa rock và giao hưởng, mà còn mở ra chương mới trong hành trình nghệ thuật: sâu sắc hơn, cảm xúc hơn và “massive” hơn bao giờ hết.
Trong cuộc trò chuyện với Backstage News, The Flob chia sẻ về trải nghiệm tại CAM Gala lần này, cũng như hành trình âm nhạc của 6 người bạn thân cùng chung con đường theo đuổi nghệ thuật.
Tụi mình cực kỳ hào hứng. Biểu diễn cùng dàn nhạc giao hưởng là một trong những mục tiêu lớn mà tụi mình đã mong muốn từ rất lâu, và lần này tại CAM Gala, tụi mình có cơ hội thực hiện điều đó. Tụi mình tin rằng âm nhạc của The Flob – với nhiều chất liệu và cảm xúc – sẽ đem lại một trải nghiệm “rất đã” cho Bà Con (tên gọi fan hâm mộ của band) và cả khán giả của chương trình.
Từ trước đến nay, The Flob luôn theo đuổi tinh thần “hoành tráng”, “massive” trong âm nhạc. Vì vậy, set diễn lần này tại CAM cũng sẽ tiếp tục mang màu sắc đó: một phần trình diễn hoành tráng và đầy cảm xúc.
Tụi mình nhận ra rằng để chuẩn bị cho CAM Gala Concert, tụi mình phải đầu tư rất nhiều công sức và tâm huyết. Đây là lần đầu tiên tụi mình đứng chung sân khấu với một dàn nhạc giao hưởng đúng nghĩa, nên mọi thứ cần được chuẩn bị thật chỉn chu, thấu đáo.
Thực ra trong âm nhạc của The Flob từ lâu đã có các yếu tố giao hưởng rồi. Nhưng khi đưa lên sân khấu live, tụi mình không muốn dừng lại ở mức “đạt kỳ vọng”, mà còn phải hơn thế nữa.
Khi bước vào phòng tập cùng dàn nhạc, da gà của tụi mình nổi liên tục. Những tác phẩm của The Flob từng được viết ra trong không gian rất đời thường – một góc phòng ngủ, bàn ăn,… – vang lên đầy uy lực, bởi hàng chục nghệ sĩ cùng hoà chung nhịp. Lúc đó, tụi mình thực sự xúc động.
Tụi mình lắng nghe nhau nhiều hơn, nói chuyện với nhau nhiều hơn, để mỗi thành viên tìm được một chỗ đứng trong bản nhạc. Đó cũng là cách mà một ban nhạc hoạt động: không ai lấn át ai, mà mỗi người đều phải có không gian riêng để phát huy.
Tụi mình là 6 anh em, và qua thời gian, tụi mình đã học được cách cân bằng mà vẫn dành không gian riêng cho từng thành viên trong mỗi phần trình diễn. Giờ đây, khi trên sân khấu không chỉ có 6 người mà là vài chục nghệ sĩ cùng đứng chung, tụi mình nghĩ vẫn có thể tìm được cách để tất cả cùng hoà vào một cảm xúc.
Trước đây, tụi mình luôn tìm cách đưa yếu tố giao hưởng vào nhạc rock mà vẫn giữ được chất “rock” vốn có. Nhưng sau này, tụi mình nhận ra: nếu cố gắng để mọi thứ phải “rock”, tụi mình dễ bị rập khuôn và sẽ bị “rướn” quá. Việc thêm giao hưởng không phải để dàn nhạc “phục vụ” cho The Flob, mà để tô điểm thêm màu sắc khác cho bài hát và tạo ra một phiên bản mới lạ hơn.
“Nối loạn” có lẽ không còn là từ phù hợp nhất để miêu tả âm nhạc của band ở thời điểm này. Bây giờ, âm nhạc của The Flob giống như một dạng thăng hoa cảm xúc. Bất kỳ cảm xúc nào tụi mình có – buồn, vui, giận dữ hay yêu thương – tụi mình đều đưa nó vào nhạc và khuếch đại lên 100 lần, như một cái amplifier vậy.
Album đầu tay này tụi mình đã ấp ủ từ rất lâu, có thể nói là từ năm 2020 – thời điểm tụi mình còn đang viết EP “Sống Sai”. Ngay lúc đó, tụi mình đã bắt đầu có những ý tưởng đầu tiên, manh nha cho một album đầy đủ.
Nguồn cảm hứng chính đến từ truyền thuyết đô thị và đời sống văn hóa, đặc biệt là văn hóa châu Á và cụ thể hơn là văn hóa Việt Nam. Cuộc sống xung quanh ta có nhiều chất liệu phong phú, màu mỡ, đa dạng lắm. Và khi đưa vào âm nhạc, nhiệm vụ của tụi mình là phải làm cho những câu chuyện đó vừa đáng tin, vừa thi vị hoá nó, và làm cho nó “bigger than life” (lớn hơn cuộc đời).
Cũng có nhiều khoảnh khắc mà cảm hứng đến rất bất ngờ. Có khi chỉ là một câu nói, một đoạn piano rất đơn giản, hoặc một lời hát bất chợt không có giai điệu cụ thể. Nhưng nhờ có trực giác của người nghệ sĩ, tụi mình sẽ nghĩ: “Ừ, cái này phải làm”. Và khi bài nhạc đó thành hình, nó giống như một điều nhiệm màu không ai dự đoán trước được, không ai có thể lên sẵn kế hoạch để đi tới kết quả đó cả. Mọi thứ đến từ những giây phút rất ngẫu nhiên, nhưng cũng rất chân thật.
Tụi mình nghĩ là… lúc nào cũng thấy lạc lõng hết á (cười). Nhưng may là tụi mình có nhau. Nếu The Flob chỉ là một người đi một mình, chắc tụi mình sẽ rất đơn độc vì ít ai đi cùng một dòng nhạc như vậy. Nhưng khi có 6 đứa ở cạnh nhau, hiểu nhau, thì đỡ lạc lõng hơn nhiều. Âm nhạc của The Flob gói gọn rất nhiều cảm xúc chung, đều là những trải nghiệm mà cả nhóm đã đi qua.
Tụi mình cũng từng fomo (hội chứng sợ bỏ lỡ) chứ. Ai mà không từng có cảm giác đó. Nhưng tới thời điểm này, tụi mình nhìn nhận là The Flob đang khá là hiểu The Flob đang làm gì. Giờ nếu The Flob làm ra một sản phẩm, ngay cả khi chưa hoàn thiện, tụi mình cũng đã có một cái nhìn tổng thể rõ ràng về nó. Và lúc đó, bài toán cuối cùng chỉ còn là: band có đủ kỹ năng để hiện thực hóa tầm nhìn đó hay chưa?
Từ đầu tới giờ, The Flob luôn có một hướng đi nhất định. Tụi mình xác định được đích đến, nhưng các bước đi thì phải linh hoạt. Vì thực tế có quá nhiều yếu tố khách quan tác động. Vậy nên tụi mình chọn đi từng bước một, vừa đi vừa quan sát, miễn là vẫn đến được nơi mình muốn.
Thêm một điều đặc biệt của The Flob là tụi mình còn xây dựng một hệ sinh thái xoay quanh âm nhạc. Mỗi sản phẩm đều được xây dựng cốt truyện và thế giới quan riêng. Và tụi mình có Bà Con trong xóm – cộng đồng fan không chỉ nghe nhạc, mà còn sáng tạo tiếp từ chính các tác phẩm đó. Nhờ vậy mà mỗi sản phẩm của The Flob không còn đơn thuần là “một bài nhạc”, mà trở thành một câu chuyện được mở rộng, diễn giải, tiếp tục được kể theo nhiều cách khác nhau.
Nhiều khi chỉ từ một bài hát demo, mỗi người trong tụi mình lại có cách nhìn khác nhau: người thấy bài này hợp làm rock, người kia thấy nên phối theo kiểu giao hưởng. Thế là tụi mình làm cả hai phiên bản, lời quá trời (cười). Nhờ vậy, khán giả cũng có nhiều góc nhìn hơn về một thông điệp, một ca khúc. Và điều đó làm tụi mình rất vui.
Thật lòng là tụi mình không mong chờ gì nhiều khi ra mắt album này. Tụi mình biết đây là một album khó nghe, vì nó nhiều thể loại, cách viết lời cũng không dễ tiếp cận, rồi cách kể chuyện trong từng bài cũng khá lạ. Nên khi được ủng hộ nhiều đến vậy, tụi mình chỉ biết cảm ơn đời thôi (cười).
Trước khi ra mắt, tụi mình đã nghe được vài phản hồi rằng album này “khó nghe quá”. Nhưng thay vì điều chỉnh để nó dễ nghe hơn, tụi mình… làm cho nó khó hơn nữa. Vì với The Flob, hoặc là cực kỳ tối giản, hoặc là cực kỳ “massive”. Đã làm thì phải làm cho tới.
Câu hỏi nghe lớn lao quá (cười). Tụi mình không dám nhận là đang đại diện cho một thế hệ đâu, vì tụi mình cũng chưa đạt được những thành tựu đủ lớn để đứng ở vị trí đó. Tụi mình chỉ đơn giản là kể lại câu chuyện của chính tụi mình, của 6 người bạn cùng trải qua nhiều thứ, rồi đưa những cảm xúc thật đó vào âm nhạc.
Tụi mình được truyền cảm hứng rất nhiều từ các bạn đồng trang lứa – từ cách họ nói chuyện, suy nghĩ, yêu, tức giận… Tụi mình chỉ đang ghi lại một lát cắt rất nhỏ của thời đại này, thông qua góc nhìn cá nhân. Vậy nên nếu nói tụi mình là “tiếng nói của thế hệ”, thì không – tụi mình là tiếng nói của cá nhân tụi mình thôi. Nhưng tụi mình may mắn được sống cùng thế hệ với nhiều người có năng lượng sáng tạo cực kỳ đáng nể – và tụi mình được truyền cảm hứng từ các bạn đồng lứa thì đúng hơn.
Sau album đầu tay, tụi mình sẽ ra thêm một vài bài để tiếp tục mở rộng thế giới quan này. Hiện tại tụi mình đang trong quá trình thực hiện và hy vọng sẽ kịp ra mắt trong năm nay.
Từ khi có Nam trở về với band, tụi mình tự tin hơn rất nhiều. Nếu như EP “Sống Sai” là giai đoạn thử nghiệm với nhiều chất liệu khác nhau, thì từ album “Trời Đánh Tránh Ta – Ta Va Trúng Người” trở đi, tụi mình bắt đầu làm nhạc với một tâm thế ổn định và chắc chắn hơn. Bây giờ The Flob biết rõ mình đang đi đâu, và điều đó khiến tụi mình vững vàng hơn rất nhiều trong hành trình tiếp theo.
Tụi mình nghĩ là, 10 năm nữa dù còn chơi nhạc hay không, điều quan trọng nhất vẫn là cả 6 người đều tìm được con đường riêng, ổn định và hạnh phúc với cuộc sống của mình. Âm nhạc có thì vui, không có thì đời bớt chút dư vị thôi. Nhưng hạnh phúc thì phải là điều tiên quyết.
Hy vọng 10 năm sau tụi mình vẫn giữ được cái mindset như bây giờ: có khó khăn thì giải quyết, có nản thì ngủ một giấc, rồi sáng dậy làm tiếp.
Mỗi người trong The Flob đều rất thông minh và có cá tính riêng. Nên tụi mình tin rằng, 10 năm nữa, mỗi người sẽ có một “công trình” riêng – đại diện cho điều mà họ đam mê nhất. Và mong là, ai cũng sẽ trở thành người giỏi nhất trong lĩnh vực mà mình chọn.
Cảm ơn The Flob đã dành thời gian trả lời phỏng vấn cùng Backstage News! Chúc các bạn sẽ ngày càng thành công với các sản phẩm âm nhạc mới trong tương lai!